
DISTANCE: 20km

DURATION: 2 days 1 night

TYPE: Trekking

LEVEL: Medium

AGE: From 16 to 55
The tour departs every Friday evening with the group of minimum 9 pax and maximum 15 pax. In case you need a private tour, Simple Backpackers are pleased to serve all your needs with the demand of flexible time.

Departure (at night)
23h30 Pick up at Thanh Buoi bus station (630 Dien Bien Phu, Ward 22, Binh Thanh Dis, Ho Chi Minh). Tour guides help you find your seats and arrange the luggage.
23h45 Departure
Customers will be advised and guide how to travel in other areas.
Pick-up information will be updated directly 3 days before departure by email and phone.

1st day

MORNING
05h30 Arrive bus station in Da Lat city and receive your luggage
06h00 Enjoy breakfast at Da Lat city
07h00 Transfer to Bidoup National Park and do check-in
07h45 Start trekking to the secret old village

AFTERNOON
11h30 Arrive rest stop. Relax and lunch time
13h00 Village secret is not so far, continuing to the trek
15h00 Arrive the secret village. Take short break and then free and easy time for visiting villages and join their daily activities.
17h30 Return CIL’s homestay, shower in the cool stream and ready for dinner

EVENING
18h30 A warm dinner near the wood stove with BBQ and warm wine. Listen to historical stories about this old village from the Elder
21h00 Free time in the homestay area and rest

2nd day

MORNING
05h30 Wake up and catch the down with rice fields blur in mist and breathe fresh air
06h30 Enjoy breakfast, sip morning tea and coffee
07h30 Free time for photos and meditation
09h00 Goodbye the villagers and start the second day trek

AFTERNOON
11h30 Arrive “Windy Hill” with beautiful landscape. Relax and have lunch
13h30 Continue the journey out of the forest
15h00 Transfer back to Da Lat city
16h30 Enjoy small party in Da Lat city. Then free and easy time in Da Lat

EVENING
19h30 Gathers at Da Lat market and transfer to the bus station
20h00 Depart from Da Lat back to Ho Chi Minh City.
The bus will arrive at Saigon around midnight, depending on the actual traffic situation.
Congratulations! You have completed the journey.
Quý Phi –
CẢM XÚC SAU MỘT CHUYẾN BĂNG RỪNG ???
MỆT! À, tất nhiên rồi. Vì việc đi bộ hơn chục cây số đâu phải sở trường của mình. Những ngày thường của mình chỉ có bàn giấy, văn phòng, ra đường thì có xe, về nhà thì xem tin tức, đọc sách, rèn luyện thể thao cũng chỉ là những cuộc chạy bộ ngắn, chưa đến 5km. Thế mà dám xách ba lô lên và đi, đi một quãng đường dài nữa chứ, không mệt không phải là người nhỉ. ???
VUI! Bỏ lại cảm giác mệt là cả một bầu trời cảm xúc và phấn khích. Đi mới thấy đất nước mình đẹp lắm, cần chi đi đâu xa. Con đường mòn uốn lượn đưa mình đi sâu vào rừng, rồi bỗng choáng ngợp khi phóng tầm mắt ra thấy núi non trập trùng, rồi muốn la lên sung sướng khi đã thấy dòng suối mềm mại và những mái nhà nhỏ tí xíu ẩn hiện dưới thung lũng, báo hiệu chặng đường dài sắp kết thúc.Hạnh phúc vì có thể cười vui không lo không nghĩ, không còn bận lòng với cuộc sống thành thị xô bồ, an yên khi trở về với thiên nhiên, hít thở thật sâu và căng lồng ngực bầu không khí trong lành, và tự hào về bản thân khi có thể vượt qua những rào cản về thể chất.
Mình đã đi về LÀNG BÍ MẬT, nơi không điện, không tiện nghi hiện đại, nơi chỉ có những ngôi nhà đơn sơ cùng những người dân làng bình dị, nơi cuộc sống đơn giản mà đủ đầy tình thân tình thương.
Ở đó, mình đã có những nụ cười vô tư và thoải mái. Một đêm quây quần trong ngôi nhà nhỏ, bên bếp củi thô sơ, đợi miếng gà đang vàng dần trên bếp, bữa cơm đơn giản giữa núi rừng, nghe những câu chuyện xa xưa, vài ly rượu ấm chuyền tay… Một tối ngủ mà có thể nghe rõ tiếng muỗi vo ve, cái lạnh từ từ lan dần trong thung lũng yên tĩnh… Một sáng tinh sương, mây mù giăng trên kia sườn núi, các cô chú dân làng đã xách cuốc ra đồng, vài con ngựa đang thong dong gặm cỏ, mình đứng đây, cảm giác như hòa tan vào không gian trong lành và yên bình ấy.
Và cũng nơi đó, mình đã thấy nụ cười dân làng khiến cho lòng mình vui rất lạ. Mình tin những điều tốt đẹp sẽ khiến niềm vui lan tỏa và sẽ luôn tồn tại ở ngôi làng quá đỗi an yên này.
Và hơn bao giờ hết, hành trình đã cho mình những người bạn đồng hành tuyệt vời. Những con dốc dài như muốn nuốt chửng tí cố gắng và hơi sức nhỏ nhoi của mình, nhưng chỉ cần mình vừa có ý định bỏ cuộc, những lời động viên, những cái vỗ vai của họ đã khiến mình quên ngay ý nghĩ đó. Đôi khi mình cảm thấy ghét ơi là ghét cái nhóm đi trước, sao mà mấy người đó khỏe thế, không biết mệt là gì, nhưng vừa ngẩng lên để hớp hơi thì đã thấy họ dừng lại chờ mình – mình biết là mình phải đi hết con đường này!
Nếu hỏi mình còn dám đi thế này nữa không, mình sẽ trả lời rằng: “Có chứ! Mà lần sau tui sẽ đi khỏe hơn nhiều đó nghen!”